Thanh niên fa nằm mơ được chịch em crush mình dây

Thanh niên fa nằm mơ được chịch em crush mình dây

Thanh niên fa nằm mơ được chịch em crush mình dây

Thư gật, “Dạ, anh,” lòng bất an không lối thoát, “Anh biết gì rồi, anh vừa đi đâu về?”

Nam ở ngồi ở một nơi nào đó cười nhếch môi nghĩ về Thư, tự nhủ: “Hoàng chẳng làm gì được đâu Thư, em đừng mong thoát được” ánh mắt anh ta sắc như dao, cắt qua màn đêm. Dấu vết trong lòng Thư ngày càng rõ, không phải khoái lạc mà là nỗi sợ và tội lỗi, đẩy cô gần hơn đến bờ vực không thể quay đầu. Sáng sớm, gió lạnh cuối ngày lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa đêm còn đọng trên hiên nhà. Dấu vết trong lòng Thư ngày càng rõ, không phải khoái lạc mà là nỗi sợ và tội lỗi, đẩy cô gần hơn đến bờ vực không thể quay đầu. Cô tự hỏi: “Mình giữ cái này để làm gì, bảo vệ hay tự hại mình? Ánh sáng nhợt nhạt từ bầu trời xám xịt chiếu lên sàn gỗ, làm nổi bật những vết xước cũ như dấu tích thời gian không thể xóa nhòa. Hoàng ngồi cuối bàn, tay chống cằm, mắt đượm mệt mỏi, không tập trung. Nam gỡ tay, bình thản: “Tao không làm gì, Thư tự tìm tao thôi, mày không tin thì tự tìm hiểu.” Hoàng đẩy mạnh Nam vào tường, “Tao cấm mày động vào vợ tao, mày nghe rõ chưa,” rồi bỏ đi, lòng sôi sục như ngọn lửa bị gió lạnh thổi bùng. Gió lạnh cuốn qua phố vắng, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư sẽ vỡ, hay cô sẽ tìm cách đứng vững?